XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_42

Đồ nhìn thấy y cười, tựa hồ thở nhẹ ra, cuối cùng mới tập trung hết sức vào trận đấu. Mà mãi tới khi Bách Nhĩ rời đi thật lâu, Bối Cách vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, bên tai không ngừng hồi tưởng lại ba chữ kia.

Ta tin hắn. Nhẹ nhàng, bâng quơ rồi lại kiên định như vậy. Bối Cách tự hỏi, hình như mình chưa bao giờ nói với Hồng ba chữ này, ngay cả suy nghĩ cũng chưa bao giờ hết. Là do tình cảm hai người không đủ sâu đậm, hay là y thiếu sự tự tin của Bách Nhĩ? Nhưng hai người đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ còn không đáng để y nói ba chữ đó ư?

Bối Cách bên này đang rối rắm, Đồ ở bên kia cũng không dễ chịu gì. Lúc trước hắn vẫn cấm á thú tới thăm Bách Nhĩ là sợ bọn họ nói lung tung với y, thế nhưng hiện tại Bách Nhĩ đã khỏe, cái chuyện tồi tệ kia nhất định sẽ truyền vào tai y, cho nên lúc nhìn thấy Bách Nhĩ đứng nói chuyện với Bối Cách, hắn liền bắt đầu không yên lòng, dù cho sau đó Bách Nhĩ nở nụ cười với hắn, hắn cũng không thật sự yên lòng. Cho nên vừa rèn luyện xong, hắn liền chạy như điên tới bên cạnh Bách Nhĩ.

“Bách Nhĩ, ngươi có chuyện gì thì cứ hỏi thẳng ta, đừng đi hỏi mấy á thú kia, không có việc gì cũng đều bị họ nói thành cho có chuyện.” Hắn vừa ân cần múc canh thịt cho Bách Nhĩ, vừa nói.

“Không phải hôm qua ta hỏi ngươi à?” Bách Nhĩ thản nhiên nói, cũng không giải thích nhiều, nhận canh, từ tốn ăn.

“Cái đó không phải…” Đồ ngẩng đầu nhìn chung quanh, Tiểu Cổ vẫn còn đang chờ chia thức ăn, những người khác cũng không lại đây, hắn mới lại cẩn thận nói “Ta không muốn ngươi phiền.” Thật ra nguyên nhân hắn không nói chủ yếu là sợ sau khi Bách Nhĩ nghe được, sẽ cân nhắc rồi bình tĩnh nói với hắn, nếu ngươi thích, có thể kết bạn đời với á thú kia. Hắn hiểu rõ vị trí của mình trong lòng Bách Nhĩ, nên không muốn tự đi đòi cái loại khó chịu đó một chút nào cả.

Bách Nhĩ ưm một tiếng, ý bảo hắn cùng ăn đi, chuyện để lát nữa hãy nói.

Đồ nhìn bộ dáng không chút để ý của y, trong mắt lại chợt lóe lên sự mất mát, thật ra hắn hi vọng thời điểm Bách Nhĩ nghe thấy chuyện này có thể biểu hiện ra ngoài dù cho đó là nổi giận hay ghen tị, dù cho lạnh nhạt với hắn vài ngày, muốn hắn dùng tất cả vốn liếng của mình mới dỗ về được, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Chí ít, như vậy chứng minh Bách Nhĩ không phải không để ý chút nào tới hắn.

“Á thú kia chính là người trước kia các ngươi không tra hỏi được gì.” Bách Nhĩ chỉ ăn một chút thịt nướng được chia, còn lại liền nhét vào trong tay Đồ, sau đó y uống mấy ngụm canh rau dại cho thanh miệng, còn dư một nửa cũng cho Đồ, lúc này mới từ tốn nói. Không phải hỏi, mà là trần thuật.

Cảm xúc của Đồ vốn hơi suy sụp, nhưng khi nhìn thấy hành động thân mật nhìn như lơ đãng này của Bách Nhĩ, trong phút chốc hắn lại vui vẻ lên, nhếch môi, lộ ra hai hàm răng trắng, ngây ngô cười hì hì không ngừng. Hắn biết Bách Nhĩ là người rất chú ý, trước kia ăn cái gì, y đều sẽ cố gắng lấy một lượng thích hợp, thỉnh thoảng không ăn hết cũng sẽ để lại cho chính mình bữa sau ăn tiếp, y tuyệt đối sẽ không để người khác ăn thức ăn thừa hộ mình kể cả Tiểu Cổ.

Chưa thấy ai ăn đồ thừa mà còn ăn vui vẻ đến như vậy. Nhìn hắn vui thế, Bách Nhĩ cũng thấy buồn cười, trong lòng không khỏi có chút mềm ra.

“Nói với thú nhân khác, trong vòng hai mùa tuyết rơi đều không được chọn Vi An làm bạn đời.” Y nói, mắt nheo lại, nhìn về đám mây bị tia nắng ban mai nhuộm lên một màu vàng, cuối cùng bổ sung thêm một câu “Á thú nhiều như vậy cũng đủ cho họ chọn lựa.”

Đồ ăn hai ba miếng liền giải quyết hết thức ăn Bách Nhĩ cho hắn, trong lòng chỉ cảm thấy hình như thơm ngon hơn thức ăn được chia cho mình, ăn xong còn nhớ nhung vô cùng, sau đó mới ngắt cỏ lau vết dầu trên tay mình, rồi nói “Ta đã nói với họ từ lâu rồi. Ba á thú kia đừng chạm tới, miễn tới lúc đó lại thương tâm.”

Biết trong lòng hắn hiểu rõ, Bách Nhĩ cũng không cần phải nhiều lời nữa, y thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh kỳ quái. Ở cách chỗ họ không xa, Đào Đào phơi nắng tới mức đen thui đang cẩn thận bưng một cái bát, cầm một miếng thịt nướng đưa tới tận tay Tát, sau khi Tát nhận lấy, y liền lùi ra sau hai ba bước lớn, đứng như người hầu.

“Bọn họ là…” Bách Nhĩ rất ngạc nhiên, y cảm thấy mấy ngày mình nằm trong nhà tựa hồ xảy ra không ít chuyện.

Đồ nhìn qua theo ánh mắt của Bách Nhĩ, sau đó hắn cười ha ha, nói “Hiện tại Tát là dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc mới của chúng ta đấy, á thú thích hắn nhiều lắm.”

“Ý ngươi là nói Đào Đào?” Bách Nhĩ không có nói ra hai chữ theo đuổi, bởi vì y thấy thế nào cũng thể tin được Đào Đào sẽ chủ động theo đuổi thú nhân.

“Có á thú nào theo đuổi thú nhân như vậy đâu.” Đồ lắc đầu phủ định suy đoán của Bách Nhĩ “Á thú sẽ tặng đồ mình làm cho thú nhân mình thích, thứ được tặng nhiều nhất là thức ăn, là do tự họ nấu và tiết kiệm được. Hôm đó có một á thú tặng một miếng thịt nướng cho Tát, không chờ hắn từ chối đã chạy mất, đương nhiên Tát sẽ không ăn, mà lúc đó Đào Đào vừa vặn ở bên cạnh hắn, hắn liền ném miếng thịt qua cho Đào Đào. Sau này, chuyện như vậy lại phát sinh vài lần, hắn thấy riết cũng thành quen, lại cảm thấy Đào Đào không phải là kiểu á thú cả ngày nghĩ lung tung về hắn, vì thế hắn liền giữ y ở bên người, thứ nhất là có thể ngăn sự nhiệt tình của các á thú, thứ hai là có thể giúp hắn tiêu diệt chỗ thức ăn mấy á thú kia đưa tới. Ngươi xem Đào Đào cũng không cần thức ăn của mình nữa, bởi vì chỉ riêng chỗ Tát cho y, y đã ăn không hết rồi.”

Bách Nhĩ nghe xong mà cứng họng, không ngờ lại còn có loại chuyện vớ vẩn như vậy, đặc biệt là nó lại phát sinh trên một người luôn đứng đắn, lãnh đạm như Tát.

P/S: lại thêm một em phiên bản Na Nông nữa, mà bạn Na Nông cũng sắp come back rùi nhé mọi người ;)

105. Thần công vô địch

Tát cùng Đào Đào hồn nhiên không biết chính mình đang bị đem ra thảo luận. Đối với Đào Đào mà nói, có thể đi theo Tát thật sự là một chuyện rất tốt, bởi vì có thịt ăn không hết, dù cho bởi vậy mà y bị không ít người xem thường. Sức lực của y lớn, sức ăn cũng lớn, thức ăn được chia hàng ngày chỉ đủ y ăn no nửa bụng, nhưng y sợ bị người ta chê, nên chưa bao giờ dám đi xin thêm. Nhưng hiện tại mỗi ngày y đều có thể ăn no, còn có thức ăn dư để tới tối đói bụng lấy ra ăn tiếp, cho nên y cam tâm tình nguyện để Tát sai khiến. Đương nhiên, ý nghĩ không an phận, y tuyệt đối không có. Thời điểm y còn ở bộ lạc, không có thú nhân nào muốn kết bạn đời với y, chỉ có duy nhất một người nhưng lại là vì á thú khác đổi ý ngay thời điểm trước khi kết thành bạn đời với hắn. Sau này y cũng không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời nữa, y cảm thấy mình thật ra cũng có thể nuôi sống bản thân, nhất là sau khi nhìn thấy Bách Nhĩ, suy nghĩ này càng trở nên kiên định. Thú nhân xuất sắc như Tát, ngay cả mơ tưởng y cũng không dám.

Về phần Tát, để Đào Đào theo bên người, dĩ nhiên không phải bởi vì gã động tâm tư hay thích cái gì, gã chỉ cảm thấy á thú này nghe lời, im lặng, hơn nữa sức ăn lớn, có thể giúp gã giải quyết chỗ thức ăn đột nhiên nhiều ra kia. Gã không có hứng thú với á thú tự động đưa tới cửa, lại không muốn lãng phí thức ăn, càng không có khả năng bảo gã đi trả lại cho từng người một, nên sự tồn tại của Đào Đào là điều thiết yếu. Thế nhưng dù vậy, ở thời điểm không có á thú khác, gã vẫn bảo Đào Đào đứng cách xa gã hai bước. Gã ghét người khác quá thân thiết với mình, ngay cả Đồ cũng chỉ vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên gã mới chấp nhận thôi.

Bởi vì có mối quan hệ lợi ích này, hai người hợp tác đều vui vẻ.

Hôm nay là Tát đi săn, nhưng không tới lượt nhóm á thú của Đào Đào, nên y dĩ nhiên ở lại trong thung lũng. Bởi vì liên quan tới Tát, nên Bách Nhĩ cũng chú ý tới Đào Đào thêm vài phần, không ngờ lại phát hiện các á thú trong nhóm y đều bài xích y. Nhóm trưởng Thái Kim không chỉ mặc kệ, mà còn gần như là đi đầu cô lập Đào Đào. Suy nghĩ một lát, y liền viện lý do cần người có sức lớn giúp mình làm việc, để gọi Đào Đào lại đây. Đối với hành vi của Thái Kim, y cũng không trách cứ, nếu y đã giao người cho đối phương quản lý, mà còn ở bên cạnh chỉ trỏ, thì quả thật là rất không để người ta vào mắt. Thế nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn một nhân tài làm gốm bị họ làm cho nản lòng được, nên chỉ có thể chọn cách này thôi.

Bách Nhĩ mang theo Đào Đào đi tới chân núi đã bị khai thác đá tạo thành một cái động lớn, ở trong này nhóm lửa hắt nước phần lớn đều là thú nhân, tuy thú nhân sợ nóng hơn á thú, thế nhưng ở nhiệt độ cao như thế này, cơ thể á thú lại không chịu nổi, làm được một lát liền té xỉu, nên chỉ có thú nhân làm việc này thôi. Nhìn thấy Bách Nhĩ, các thú nhân đều cười ha hả chào hỏi, còn nhắc y đừng có tới gần quá.

Bách Nhĩ nhìn chung quanh một lát, cuối cùng chọn động đá ở cuối vách núi, bảo Đào Đào thông báo cho những người khác rời khỏi sơn động, sau khi chờ người rời đi hết, thì chỉ thấy y tụ công ở tay phải, sau đó đánh ra một quyền.

Trong tai truyền đến tiếng rạn, nứt rất nhỏ, y không dám chần chừ, nhanh chóng lùi ra ngoài động. Vừa đến cửa động, liền nghe ầm một tiếng, bụi trong động bay khắp nơi, hiển nhiên là đã sụp xuống.

Các thú nhân nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, mãi tới khi trong động yên ắng lại, bụi bặm tan đi, Bách Nhĩ mới bảo bọn họ đi vào cùng mình. Chờ tới khi nhìn thấy đá sụp xuống ở cuối động kia, mọi người không khỏi giật mình, bởi vì muốn đốt bể nhiều đá như vậy phải mất rất nhiều công sức và củi lửa. Bách Nhĩ lại không quá hài lòng, bởi vì có nhiều viên đá vỡ vụn quá, có chút lãng phí, không tốt như dùng lửa đốt.

Để Đào Đào cùng các thú nhân chuyển đá ra ngoài, sau đó bảo những người khác tiếp tục đốt đá, Bách Nhĩ lại đưa tay đặt lên trên một khối đá, muốn thử xem có thể khống chế nội lực tách đá theo kích thước mong muốn không. Đá rất cứng, nội lực truyền vào không dễ như truyền vào gỗ hay cơ thể người, phải mất công sức một hồi, Bách Nhĩ mới tìm ra bí quyết, hóa nội lực thành một lưỡi kiếm mỏng, cắt vào trong đá. Bởi vì dạng khống chế nội lực tinh tế này cực kỳ hao tổn tinh thần, chờ y lấy một viên đá vuông vắn, có kích thước chuẩn ra khỏi vách núi, khi đưa cho Đào Đào đã chuyển đá xong mà đứng bên cạnh mình, dĩ nhiên y đã kiệt sức, không thể không ngồi xuống đất, khoanh chân điều hoà tinh thần. Tới lúc mở mắt ra lại, nội lực không chỉ hoàn toàn khôi phục, mà thậm chí còn mơ hồ có dấu hiệu vượt qua phía trước, Bách Nhĩ liền biết loại khống chế tinh vi này đối với tu luyện nội công là rất có lợi, chỉ tiếc quá chậm, trong thời gian ngắn không thể khai thác được lượng đá lớn. Bởi vậy, vừa nghỉ ngơi xong, y lại dựa theo cách thức ban đầu làm sụp một đống đá, đủ cho các thú nhân thu thập một ngày, rồi mới lại tiếp tục dùng phương pháp cắt đá để rèn luyện nội lực.

Dù cho các thú nhân đã quen với năng lực thỉnh thoảng toát ra này của Bách Nhĩ từ lâu, vẫn không khỏi có chút chấn động, bọn họ không thể ngờ rằng sau thời gian bị bệnh, dường như y còn lợi hại hơn trước kia. Thú nhân luôn sùng bái với sức mạnh, nên đều rất muốn biết Bách Nhĩ làm sao được thế, đáng tiếc nhìn y chăm chú cắt đá, lại không ai dám tiến lên quấy rầy, bởi vậy trong lòng càng trở nên như bị mèo cào vậy. Vì thế rất nhanh sau đó những người đang ở trong xây phòng ốc và Đồ đều biết chuyện phát sinh bên này.

Bởi vì không phải dùng lửa đốt đá nữa, nên trong động khai thác đá mát mẻ hơn nhiều. Đồ vốn lo lắng Bách Nhĩ bị nóng nên liền chạy vào trong động, sau đó hắn mới thấy yên tâm, lúc này cũng chính mắt nhìn thấy Bách Nhĩ lấy một viên đá vuông vắn từ trong vách núi ra. Quét mắt qua chỗ đá hỗn độn chất chồng ở trong sâu sơn động, không nhìn tới ánh mắt ám chỉ mau đi hỏi Bách Nhĩ của các thú nhân, Đồ suy nghĩ một lát, liền không đi quấy rầy Bách Nhĩ, mà xoay người rời đi. Các thú nhân thất vọng rất nhiều, không khỏi đều hận hắn đến mức nghiến răng kèn kẹt.

Mãi tới khi ăn bữa tối, Đồ mới gọi các thú nhân tụ họp, nói chuyện tu luyện nội công. Đám người Giác, Mạc dĩ nhiên không có dị nghị, từ khi còn ở trong sơn động, đối với những thứ Bách Nhĩ dạy, họ chưa bao giờ có suy nghĩ không muốn học. Những người khác ngược lại có chút do dự, nhất là các thú nhân gia nhập sau này.

“Lần trước toàn thân Bách Nhĩ không cử động được là vì luyện công?” Nam trầm tư một lát, hỏi.

Đối với chuyện này, Đồ không giấu diếm, mà thản nhiên thừa nhận. Ngay lúc đó, liền có vài thú nhân lộ ra ý rút lui trên mặt. Đồ lại nhắc nhở trước, nói phương pháp tu luyện tuy giống nhau, nhưng có người có thể luyện thành, có người có thể không luyện thành, thí dụ tốt nhất chính là hắn và Tát, tuy lấy mình ví dụ ngược lại với Tát, lại còn là phía vô dụng, khiến hắn rất muốn hộc máu, thế nhưng chuyện này không thể không nói rõ ra được, để tránh người ta có kỳ vọng quá lớn. Ngược lại là cuối cùng, khiến hắn bất ngờ là toàn bộ thú nhân đều sẵn lòng thử.

Kết quả này cũng khiến Bách Nhĩ bất ngờ. Y còn cho rằng sau khi phát sinh sự kiện kia của mình, cũng sẽ có vài thú nhân không tình nguyện mạo hiểm.

“Là con khỉ con nhảy ra nói muốn luyện trước.” Đồ ôm lấy Bách Nhĩ từ phía sau, màn đêm đã ghé tới thật lâu, nhưng cái nóng trong thung lũng vẫn chưa tan hết, mà hình như chỉ có ở bên cạnh Bách Nhĩ mới là mát mẻ, thoải mái nhất. Hắn dính y như keo dán, đến Tiểu Cổ trông thấy còn phải ngượng ngùng chạy đi “Người trước kia của chúng ta biết là ý của ngươi đương nhiên đều không có ý kiến gì. Nhưng mấy người bộ lạc của Phong ở chung không lâu, lại không trải qua chuyện gì, nên thiếu tín nhiệm cũng là bình thường. Ban đầu họ đều do dự, chỉ có tên nhóc Phong kia là kêu muốn học thôi. Sau đó ta bảo chỉ có cơ hội lần này, bọn họ cũng liền đồng ý.”

Bách Nhĩ không nói gì. Vì thế Đồ lay y, nói “Bách Nhĩ, ngươi thổi khúc Lương Châu một lần nữa cho ta nghe đi.” Giờ nhớ tới, hình như chính vì khúc này mà hắn mới chính thức đặt Bách Nhĩ vào lòng.

Bách Nhĩ lại không ngờ qua lâu như thế, Đồ còn nhớ rõ tên khúc nhạc, y không khỏi bật cười, nói “Ngươi hóa thành hình thú cho ta dựa vào đi.” Từ sau khi quan hệ của hai người trở nên thân thiết, Đồ lại không hóa thành hình thú trước mặt y nữa, điều này làm cho y hơi thất vọng. Nói thật là y khá thích con thú màu trắng hùng tráng, uy vũ kia.

Đồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời hóa thành con sư tử lai báo, dựa vào bên cạnh Bách Nhĩ. Trước kia hắn dùng hình thú là vì ngoại trừ cách đó ra thì không còn cách nào tiếp cận Bách Nhĩ nữa, thế nhưng sau khi Bách Nhĩ đã chấp nhận hắn, hắn còn dùng hình thú xuất hiện trước mặt y thì đó chính là đầu đất. Hắm dám cá Bách Nhĩ tuyệt đối không xem hình thú của hắn là bạn đời của mình, còn lấy hình thú để giao phối, vậy càng đừng nghĩ tới. Tuy rằng hắn rất muốn thử.

Thấy hắn nghe lời như vậy, Bách Nhĩ lập tức vui vẻ cười, nhịn không được đưa tay xoa phía sau cái đầu lớn, mềm mượt của hắn, sau đó lấy tay ngắt một đoạn cỏ vừa phải, liền đổi sang tư thế thoải mái, một tay chống một bên đầu, tựa vào con thú trắng to lớn.

Mặt hồ dập dờn lay động, tiếng lá thổi xa xăm vang lên, thoáng hiện lên nhớ nhung, mang theo chút điềm đạm, thổi ánh trăng dày đặc, thổi ánh sao u ám. Khóe môi Bách Nhĩ mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn bọn nhỏ ở xa xa đuổi theo đom đóm, khúc nhạc khi dừng khi tiếp, lại không có nghẹn ngào, phiền muộn.

Chốn yên tĩnh trong lòng ta là quê hương ta.

Đối với một thú nhân vừa khai trai mà nói, bạn đời ở bên cạnh mà bảo hắn tiếp tục làm hòa thượng là chuyện không có khả năng. Bách Nhĩ đã không cần ngồi thiền luyện công nữa, nên không có lý do gì để từ chối tiếp. Hiện tại y không có bị cái động dục quỷ dị kia ảnh hưởng, nên đối với thân thể nam nhân cũng không có nhiều ham muốn, nhưng nếu nói là chán ghét thì cũng không có. Cho nên Bách Nhĩ cũng mặc cho Đồ làm, mãi đến sau khi Đồ tiến vào, cọ xát hồi lâu mới có cảm giác. Y cũng không phải người bạc đãi chính mình, có cảm giác là sẽ nghênh đón lại, khiến Đồ càng kích động hơn. Hai người làm một hồi tới thiên hôn địa ám mới xong, Đồ còn muốn tiếp, lại bị Bách Nhĩ đạp một phát ra gian ngoài luyện công, cũng nói rõ sau này không luyện công xong, thì đừng hòng làm gì. Đồng thời, cũng bởi vậy Bách Nhĩ mơ hồ đoán được nguyên nhân Đồ tốn nhiều thời gian như thế lại vẫn không luyện ra khí cơ. Tâm không tịnh, dù có ngồi thiền bao lâu cũng vô dụng. Chỉ là loại chuyện tịnh tâm này đúng là không có cách nào ép buộc.

Bởi vì có Bách Nhĩ xuất lực, tốc độ lấy đá tăng không ít, phần lớn mọi người đều chuyển qua đây đẽo đá, không cần dùng lửa khai thác đá, ai cũng thoải mái hơn nhiều, mà tốc độ xây phòng cũng vì vậy mà tăng gấp bội. Không mất tới mấy ngày, dãy nhà bên trái đã xây xong, sau khi để mặt trời chiếu ánh nắng chói chang một ngày, các thú nhân cùng với á thú nhường phòng cho Bách Nhĩ đều vào ở. Bởi vì còn chưa hoàn toàn xây xong, chưa tới thời điểm phân phối lại, thú nhân vào ở vẫn còn dư chỗ, nên liền phân một số á thú qua đây ở, không cần chen chúc như lúc trước nữa. Cứ như vậy, ngược lại ai cũng đều thở nhẹ ra, dù sao cũng phải nhanh chóng ổn định thỏa đáng trước khi mưa to kéo đến. Còn da thú làm lều thì gỡ xuống, phân cho các phòng, dùng để che cửa sổ hay che cửa cũng được.

Phòng ốc còn đang tiếp tục xây dựng, Đồ vẫn nhớ lời hắn từng nói, mỗi lần đi săn trở về, đều sẽ mang một sọt hoa nhỏ đủ loại cho Bách Nhĩ, đặt trong căn nhà đá đơn điệu cũng khá đẹp. Cái sọt nhỏ đó vẫn là nhờ Lão Thác làm. Thỉnh thoảng còn có thể đem một ít trái cây tươi, ngọt về. So với hoa, Bách Nhĩ thích mấy loại quả kia hơn. Nên lúc tới lượt y ra ngoài, y chỉ hái trái cây thôi.

Thời điểm dãy nhà bên phải xây xong, thời điểm mưa nhiều nhất hàng năm rốt cuộc cũng đã tới. Phòng ốc mới xây cho thú nhân có bạn đời vào ở trước, bộ lạc của Phong cũng có ba đôi bạn đời, mỗi nhà đều có một đứa con, bên Bách Nhĩ tính cả hai đôi lão nhân, cùng với Nặc và Tang Lộc chưa chính thức trở thành bạn đời, tổng cộng có năm đôi. Nói cách khác, hiện tại trong bộ lạc có tám đôi bạn đời, mà nhà Bách Nhĩ đã ở một mình, nên bảy đôi còn lại liền vào ở trong bảy gian, các lão nhân cũng cần không gian làm việc, nên không có ai đùn đẩy. Ngược lại là Lão Thác phải làm việc phức tạp hơn người khác lại vẫn chưa có không gian riêng, dưới cơn giận dữ, ông trực tiếp hỏi Kiều Ương làm bạn đời của mình, vì thế hai người cũng được chia một phòng, về sau cũng có người giúp ông nấu cơm. Thật ra nếu ông không gấp như vậy, Bách Nhĩ cũng định chuẩn bị cho ông riêng một phòng, nhưng hiện tại thì đã không cần nữa. Còn lại hai gian phòng thì phân cho thú nhân độc thân có con nhỏ, vừa vặn có bốn thú nhân, bốn tiểu hài tử, hai gia đình một gian, ở cũng rộng rãi, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Còn gian nhà lão nhân và tiểu hài tử trước đây ở, bên trong chỉ còn lại a mạt của Mạc, nên Mạc cũng trực tiếp vào ở. Mà khu nhà phía Tây xây xong liền có thể rời một số á thú độc thân qua ở.

106. Những vị khách không mời mà đến

Mưa to đúng hạn tới, việc xây dựng nhà đá tạm thời ngừng lại, phần lớn những người ở lại trong bộ lạc đều vào sơn động đục đá, cành cây, cỏ bị cắt xuống cũng có thể đặt trong động phơi khô, đợi mưa tạnh liền dồn sức đem che lên nhà ở cho xong. Còn một ít người thì ở lại trong nhà đá của mình, người thì mài dụng cụ, người thì dệt vải. Khổ nhất là người ra ngoài săn bắt, phải dầm mưa cả ngày. Cơ thể thú nhân cường tráng thì không cần lo, mà họ cũng đã quen, thế nhưng á thú lại không chịu được, rất dễ bị cảm lạnh. Nhưng thời tiết lúc này lại là lúc hái trái cây tốt nhất, chờ khi mưa tạnh, trái cây cũng đều bị rụng nát, nên không thể không đi.

Bách Nhĩ nghĩ một lát, liền gọi Lão Thác và A Chức vào, mô tả hình dáng và tác dụng của nón và áo mưa. Hai người hiểu ý, chỉ cần hình dạng, bảo họ làm ra là không khó. Lão Thác dùng nan trúc và lá trúc đan thành cái nón, bởi vì nghĩ tới đi qua rừng núi không dễ, nên ông sửa mái nón lại cho nhỏ, ở dưới lại làm thêm một đoạn tua rua, để choàng lên hai vai và sau lưng, ngừa mưa rơi vào trong cổ. A Chức dùng một loại cỏ phơi khô có tính chắc, bền làm áo mưa theo hình thức quần áo, đan rất dày, vừa phòng mưa vừa giữ ấm, mùa tuyết rơi cũng có thể dùng. Sau khi làm xong, A Chức liền thử mặc áo mưa, đội nón đi trong mưa một vòng, lúc trở về y liền mỉm cười. Sau khi cởi ra, ngoại trừ đôi chân trần, thì chỗ khác đều khô ráo. Vì thế lập tức kêu mười mấy thú nhân và á thú khéo tay đã làm cùng Lão Thác thời gian dài tiếp tục làm thêm, mất năm ngày thì làm ra hai mươi bộ nón lá, áo mưa, cho thú nhân và á thú thay phiên mặc ra ngoài. Bởi vì nguyên liệu không đủ, muốn mỗi người một bộ thì phải đợi mưa ngừng rồi mới tính tiếp được.

Còn chân, vô luận là thú nhân hay á thú đều quen đi chân trần trong mùa mưa, Bách Nhĩ ngược lại khiến Lão Thác làm ra mấy đôi dép gỗ và giày rơm, đáng tiếc cuối cùng chỉ có mình y đi. Mà y cũng lười tốn công thuyết phục họ.

Năm ngày làm áo mưa và nón lá, các á thú cũng chưa đi ra ngoài, bỗng dưng dừng ăn thịt, họ cũng đã sớm đứng ngồi không yên, vừa nghe tin có thể ra ngoài, mười ba nhóm trưởng xém nữa tranh nhau vỡ đầu. Nếu dựa theo trình tự sắp xếp trước kia, lần này là đến lượt nhóm của A Đề, nhưng y đấu không nổi tính ngang ngược, độc đoán của Hồng Dật, cuối cùng A Đề không thể không chịu thua mà lui xuống.

Hai mươi bộ đồ che mưa là tính cả luôn thú nhân, thế nhưng các thú nhân đi săn tùy lúc còn cần hóa thành hình thú, cảm thấy không tiện, nên chẳng ai mặc. Cuối cùng Đồ đơn giản bảo Tát mang nhóm ra ngoài săn bắt trước, còn hắn thì dẫn một đội thú nhân khác che chở á thú ở lân cận hái trái cây và rau dại, bởi vì không cần ở lại dựng phòng ốc, nên sắp xếp như vậy cũng không trì hoãn cái gì. Một thời gian sau này không thể dựng phòng đều sắp xếp như vậy, không cần lại phải đợi á thú hái xong trái cây nữa, các thú nhân đi săn có thể chủ động tìm kiếm con mồi, tiện thể trở về luôn nên càng ngày càng về sớm hơn, mà á thú cũng không cần chạy theo thú nhân khắp nơi, tìm tới một chỗ, liền có thể hái đầy vào trong sọt, hiệu suất cũng tăng gấp bội, hai bên đều không làm chậm trễ việc của nhau.

Bởi vì mưa quá lớn, lo mấy cây trồng dưới ruộng sẽ bị nước mưa xối chết, các thú nhân lại đội mưa dựng một cái khung trên mảnh ruộng, trải chiếu đan bằng cỏ lên. Chờ mặt trời mọc thì lại cuộn vào. Cứ như thế, sinh hoạt trở nên yên bình và ổn định, không cần lo lắng dã thú đột kích, cũng không cần phiền não mưa lớn sẽ làm ngập lều, thỉnh thoảng giữa lúc bận rộn, từ cửa nhà đá vọng ra ngoài, thấy cảnh tượng các hạt mưa tí tách rơi trên mái hiên, vô luận là thú nhân hay á thú đều có cảm giác như một giấc mơ thoáng qua, vì thế họ càng quý trọng cuộc sống như thế này.

Sau khi nguyên liệu đá, gỗ chuẩn bị xong, tranh thủ thời gian mưa tạnh, mọi người đều ra sức, chỉ tốn hai ngày, cuối cùng cũng che được một loạt phòng ốc cuối cùng. Bởi vì trời vẫn đổ mưa, nên không chuyển người vào ở lập tức, mà nhóm lửa nấu ăn trong từng phòng ốc vài ngày, chờ hơi ẩm bay đi hết mới sắp xếp người vào ở. Vì thế, ngoại trừ phía Đông Nam giữ lại để làm cổng ra vào, còn lại toàn bộ sân viện đều xây xong, vì mái hiên chìa ra khá rộng, ở trước cửa liền hình thành hành lang, dù trời mưa cũng có thể thoải mái đi dọc các nhà. Còn lại chính là lầu gác bốn góc để nhìn xa và cổng ra vào. Có điều bởi vì nhà đá vốn xây là hai tầng, nóc nhà xây bằng, tường ngoài cao hơn nóc nhà khoảng nửa người, đứng ở trên, ở trong thung lũng bằng phẳng, tầm nhìn cũng rất tốt, buổi tối các thú nhân đều lên trên canh gác, chỉ là ngày mưa không quá tiện thôi, cho nên chuyện làm lầu gác cũng không cần sốt sắng. Mà cổng ra vào, vì công cụ có hạn, nên ngoại trừ dùng gỗ tròn làm thành hàng rào ngoài cổng, Bách Nhĩ cũng không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Ngược lại là vài lão nhân loay hoay với nhau một thời gian dài, cuối cùng đưa ra cách hợp gỗ tròn lại tạo thành ván cửa dày. Bách Nhĩ thấy thế, liền cung cấp nguyên lý làm then cài cửa, cuối cùng có thể làm ra cái cổng an toàn.

Mà thời điểm mọi người đang chuẩn bị xây thêm một sân viện ở phía sau cho một mình á thú ở, phòng còn trống ở trên này thì để lại cho các đôi sau khi kết bạn đời vào ở, thì trong bộ lạc có một số vị khách không mời mà đến. Nói chính xác, là hai lần có khách không mời mà đến. Lần thứ nhất chỉ có một người, đó chính là tộc vu của bộ lạc Hắc Hà đã lâu không gặp, Cát vu.

Vài lần trăng tròn không gặp, nhìn thoáng qua, trông Cát vu già đi nhiều, nhưng ánh mắt nhìn người khác của ông ta vẫn u ám như rắn rết ngủ đông từ một nơi bí mật nào đó, chỉ là trong phút chốc nhìn thấy toà nhà đá cao lớn, trong mắt ông ta chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục sắc mặt bình thường.

Mang Cát trở về là quyết định của Đồ.

“Không phải ngươi muốn cho người trong bộ lạc học thêm nhiều về thảo dược sao? Cốc vu nói Cát vu biết nhiều hơn ông ấy. Dù sao nơi này của chúng ta cũng không cần vu trưởng làm gì, nên ta thấy đem ông ta về cũng chẳng làm ra nổi chuyện gì to tát đâu.” Hắn giải thích như thế.

Nếu là Đồ quyết định, Bách Nhĩ đương nhiên sẽ không tùy tiện nghi ngờ, có điều đối với lão già kia, y quả thật không có hảo cảm, cho nên chuyện an bài dĩ nhiên cũng là Đồ làm. Đồ sắp xếp Cát vào ở chung với Lão Hãn, bởi vì trước kia Lão Hãn có ở chung với Cát vu một thời gian, hiện tại ở cùng cũng sẽ không bài xích như những người khác, nói không chừng còn có thể học trộm một ít kiến thức của Cát vu. Còn chuyện một mình một phòng, với địa vị hiện tại của Cát sao có thể có đãi ngộ như vậy chứ.

“Sao các ngươi lại mang ông ta về đây?” Bách Nhĩ có chút khó hiểu. Những người của tộc trưởng sao có thể để tộc vu đi một thân một mình thế này? Hơn nữa Cát vu sao lại chịu theo bọn họ?

“Ông ta ở trong một cái lều bị mưa xối đổ, sau đó chúng ta nói dẫn ông ta về, ông ta liền đi cùng.” Đồ nói. Hóa ra bọn họ gặp được Cát vu trong một sơn cốc nhỏ, ở đó chỉ có một mình Cát vu thôi. Bởi vì lớn tuổi, không leo lên được tới sườn núi, nên chỉ có thể dựng một cái lều đơn sơ ở chân núi, lúc họ tới đó thì thấy ông ta đang cố sức muốn dựng lại cái lều bị sụp trong cơn mưa tầm tã, sau khi chạy tới hỗ trợ mới nhận ra là tộc vu trước đây.

“Ngươi nói chỉ có một mình ông ta?” Bách Nhĩ bưng cốc nước trà dùng lá xanh nấu đưa cho Đồ, sau đó ngồi trước mặt hắn, kinh ngạc hỏi. Từ sau khi vận dụng thành thạo nội lực, y liền có thể dùng đá, trúc làm ra cốc và bát, không cần làm phiền Lão Thác nữa, nên hiện tại có nhiều dụng cụ cũng không thiếu.

Đồ nhận cái cốc, uống một ngụm cạn hết, sau đó mới gật đầu.

“Những người khác đâu?” Đối với việc hắn uống như trâu, Bách Nhĩ cũng không thấy lạ, y lại cầm một cái muôi gỗ, múc đầy vào cốc cho hắn. Lúc này Tiểu Cổ dẫn vài tiểu thú nhân đi vào, trong nháy mắt liền chia sạch nước trà trong nồi, uống xong liền ồn ào một lát rồi chạy ra ngoài. Thấy Đồ nghiến răng, hối hận động tác của mình quá chậm, trong mắt Bách Nhĩ lại mang theo ý cười, lúc này rốt cuộc y mới có cảm giác tháo bỏ áo giáp về quê làm ruộng.

“Không biết. Chúng ta hỏi cái gì, vu trưởng cũng không nói.” Đồ lắc đầu, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc đối với chuyện này.

Bách Nhĩ trầm ngâm một lát, mới lại hỏi “Một mình lão nhân như ông ta ở bên ngoài, sao có thể sống sót?” Nếu nói trong này có âm mưu gì, y trái lại không tin, dù sao ở trong sơn động, khi đám người tộc trưởng chiếm ưu thế hơn bọn họ cũng chưa thấy làm ra chuyện gì động trời động đất, hiện tại lại càng không thể chủ động tìm tới cửa, nhất là lấy địa vị đặc thù của tộc vu để làm mồi nhử. Cho nên khả năng lớn là trong này có ẩn tình khác.

“Vu trưởng rắc một thứ gì đó kỳ lạ quanh lều của ông ta, chắc là có thể xua đuổi dã thú, lúc chúng ta tới, từ xa ngửi thấy đã muốn tránh đi rồi, nếu không phải nghe thấy tiếng động, có lẽ đã bỏ qua ông ta.” Đồ nói, bởi vì trong nồi đã hết nước, nên lần này hắn không có uống một ngụm cạn hết, mà là nhấp từng ngụm nhỏ, chậm rãi nói “Lúc chúng ta giúp ông ta dựng lại lều, nhìn thấy trên mặt đất bừa bộn một vài hoa quả và rau dại, chắc ông ta ăn cái đó. Nếu không mang ông ta về, kể cả ông ta không dầm mưa mà bệnh, tới mùa tuyết rơi cũng sẽ chịu không nổi.”

Nghe đến đây, Bách Nhĩ biết nuôi Cát vu sẽ không lỗ, đương nhiên tiền đề là phải làm cho lão ta phun những gì có trong bụng ra.

“Nếu ông ta có thể làm ra thứ đuổi được dã thú, vậy sao hồi trước bộ lạc lại không dùng?” Y đột nhiên nhớ tới một chuyện, khó hiểu hỏi.

“Không biết.” Đồ được y nhắc nhở, lông mày cũng không khỏi nhíu lại “Có lẽ là ông ta mới làm ra…”

Nếu là như vậy, về mặt dược liệu, ông ta quả là thiên tài. Bách Nhĩ từ chối cho ý kiến, chung quy ở trong tình cảnh thú triều nguy hiểm như vậy cũng chưa từng thấy Cát dùng thứ này, nên chẳng biết là ông ta làm ra nó từ lúc nào nữa.

“Sau này ta sẽ cho người trông ông ta kỹ hơn.” Cuối cùng Đồ ngỏ lời như vậy, hắn cảm thấy đào thông tin hữu ích từ miệng tộc vu quả là một nhiệm vụ gian khổ, nhưng biết rõ đó là kho báu, lại không thử chút nào mà bỏ qua cũng không phải tác phong của hắn.

Thấy bộ dáng đau đầu của hắn, Bách Nhĩ nhịn không được khẽ cười lên tiếng, trái lại y không quá lo lắng. Tộc vu vẫn chỉ luôn nhắm vào y, còn đối với những người khác cũng không có uy hiếp gì, mà nay, y lại còn phải e ngại ai?

Cách thời điểm Đồ nhặt tộc vu về mười mấy ngày sau, sau cơn mưa vào sẩm tối, nhóm thú nhân đi săn của Tát lại mang về một nhóm người, và vẫn là người quen.

Tổng cộng có mười bảy người, trong đó có sáu á thú, còn lại đều là thú nhân. Thời điểm nhìn thấy Đồ, có một á thú lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhào qua, Đồ thậm chí còn chưa thấy rõ diện mạo của y, đã nghe được tiếng khóc khàn khàn, âm thanh đó hơi quen tai, khiến hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Tay chân luống cuống đẩy á thú kia từ trên người ra, giao cho Tát đang đi tới, sau đó hắn nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy may mắn là Bách Nhĩ đang ở trong sơn động khai thác đá, nếu không hắn không biết phải làm sao hết.

Không đợi á thú kia chạm vào mình, Tát đã ném y cho thú nhân đi theo sau mình, đồng thời nói “Các ngươi ở lều bên ngoài.”

“Sao lại thế này?” Một tay kéo Tát vào trong nhà đá, Đồ nhíu mày hỏi. Tuy hắn nhìn không kỹ á thú kia, nhưng chỉ nghe tiếng đã biết là Na Nông rồi, còn những người khác, có hơn một nửa trong đó là người bộ lạc cũ, còn có một số thì hắn không biết.

“Ta cũng không muốn thế đâu.” Tát bất đắc dĩ thở dài. Quét mắt một vòng trong nhà đá của Đồ, cuối cùng gã dừng ánh nhìn ở cái bàn đá trong phòng, đi tới cầm cái cốc tự nhiên như trong nhà mình, rót nước trà vào ba cái cốc, uống xong mới nói rõ đầu đuôi câu chuyện ra.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .